Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Sự Yên Ủi Của Chúng Ta Ở Trong Đấng Christ


Sự yên ủi của chúng ta ở trong Đấng Christ

            Đây là tang lễ của một phụ nữ rất dễ mến 94 tuổi trong hội thánh của chúng ta, bà là một người tin Chúa. Tôi muốn chỉ ra rằng sự yên ủi của chúng ta (và của bà ấy) khi đối diện với sự chết không dựa trên tuổi tác và tình trạng thể chất của bà ấy, mà là ở nơi Đấng Christ.
            Chúng ta đã nói đến nhiều điều tốt đẹp về người bạn của chúng ta hôm nay, và trong sự hiểu biết của tôi thì hết thảy đều là sự thật. Thật là sai lầm khi nói tới một người với ý tưởng cho rằng các việc lành của người bạn của chúng ta là nền tảng để tin rằng bà giờ đây đang ở với Chúa. Mọi việc làm của chúng ta không có khả năng kiếm được sự ưu ái của Đức Chúa Trời hay kiếm được sự sống đời đời.
          Chúng tôi hết thảy đã trở nên như vật ô uế, mọi việc công bình của chúng tôi như áo nhớp; chúng tôi thảy đều héo như lá, và tội ác chúng tôi như gió đùa mình đi (Êsai 64:6, phần nhấn mạnh là của tôi).
            Vả, chúng ta biết rằng những điều mà luật pháp nói, là nói cho mọi kẻ ở dưới luật pháp, hầu cho miệng nào cũng phải ngậm lại, cả thiên hạ đều nhận tội trước mặt Đức Chúa Trời; vì chẳng có một người nào bởi việc làm theo luật pháp mà sẽ được xưng công bình trước mặt Ngài, vì luật pháp cho người ta biết tội lỗi (Rôma 3:19-20, phần nhấn mạnh là của tôi).
            Trong mấy phút tới đây, tôi muốn kéo sự chú ý của quí vị nhìn vào nền tảng cho sự yên ủi và vui mừng của chúng ta khi đối diện với sự chết. Hãy lắng nghe mấy lời nầy, do Simêôn thốt ra khi Mary và Giôsép đem Chúa Jêsus lên đền thờ:
            “Vả, trong thành Giê-ru-sa-lem có một người công bình đạo đức, tên là Si- mê-ôn, trông đợi sự yên ủi dân Y-sơ-ra-ên, và Đức Thánh Linh ngự trên người. Đức Thánh Linh đã bảo trước cho người biết mình sẽ không chết trước khi thấy Đấng Christ của Chúa. Vậy người cảm bởi Đức Thánh Linh vào đền thờ, lúc có cha mẹ đem con trẻ là Jêsus đến, để làm trọn cho Ngài các thường lệ mà luật pháp đã định, thì người bồng ẵm con trẻ, mà ngợi khen Đức Chúa Trời rằng: Lạy Chúa, bây giờ xin Chúa cho tôi tớ Chúa được qua đời bình an, theo như lời Ngài; Vì con mắt tôi đã thấy sự cứu vớt của Ngài, mà Ngài đã sắm sửa đặng làm ánh sáng trước mặt muôn dân, soi khắp thiên hạ, và làm vinh hiển cho dân Y-sơ-ra-ên là dân Ngài" (Luca 2:25-32).
            Quí vị có thể nghĩ: "Đúng là phân đoạn Kinh thánh dành cho tang lễ. Đây là phân đoạn Kinh thánh nói tới Lễ Giáng Sinh, chớ không phải phân đoạn cho tang lễ đâu". Phân đoạn nầy dường như hơi kỳ lạ, đây là một phân đoạn thích hợp cho tang lễ. Bối cảnh là Mary và Giôsép dâng Chúa chúng ta là con trai đầu lòng tại đền thờ. Mary và Giôsép có mặt ở đó để dâng con trai của họ và dâng của lễ theo như Luật pháp Môise dạy.
            Trong khi Mary và Giôsép và con trai đầu lòng của họ hiện diện trong đền thờ, có hai người đến công nhận Con Trẻ Jêsus là Đấng Mêsi của Israel đã được mong đợi từ lâu. Tên của hai người nầy là Simêôn và Anne. Chúng ta biết Anne là bà cụ già vì chính Luca nói cho chúng ta biết như thế:
            Lại có bà tiên tri An-ne, con gái của Pha-nu-ên, về chi phái A-se, đã cao tuổi lắm. Từ lúc còn đồng trinh đã ở với chồng được bảy năm; rồi thì ở góa. Bấy giờ đã tám mươi bốn tuổi, chẳng hề ra khỏi đền thờ, cứ đêm ngày hầu việc Đức Chúa Trời, kiêng ăn và cầu nguyện. Một lúc ấy, người cũng thình lình đến đó, ngợi khen Đức Chúa Trời, và nói chuyện về con trẻ với mọi người trông đợi sự giải cứu của thành Giê-ru-sa-lem (Luca 2:36-38).
            Đây là một phụ nữ, theo lời lẽ của Luca, bà "đã cao tuổi lắm" (câu 36). Trong khi chúng ta không dám chắc tuyệt đối về tuổi tác của Anne, ít nhất bà cũng được 84 tuổi rồi. (Một, bà là góa phụ trong 84 năm, hoặc bà là goá phụ hiện đã được 84 tuổi). Dù là trường hợp nào, Luca đã phạm một lỗi không thể tha thứ – ông đã cung ứng cho  chúng ta tuổi tác của một phụ nữ. Nhờ Luca, toàn thể thế giới đều biết Anne đã cao tuổi – già lắm!
            Tuy nhiên, chúng ta tập trung vào Simêôn. Gần như ai nấy đều cho rằng ông, cũng rất cao tuổi rồi. Có thể là ông đã già lắm. Cái điều đáng nói ở đây, ấy là trong khi tuổi tác của Anne đã được cung ứng cho chúng ta, còn tuổi tác của Simêôn thì không. Tại sao không chứ? Tôi nghĩ chúng ta phải lý luận rằng sở dĩ như thế là vì tuổi tác của Simêôn không quan trọng đối với Luca. Vấn đề Luca nói tới thật rõ ràng kia mới là điều quan trọng. Luca cho chúng ta biết rằng Simêôn đã sẵn sàng để qua đời, giờ đây ông đã nhìn thấy Chúa Jêsus. Simêôn đã chờ đợi để nhìn thấy Cứu Chúa. Thánh Linh của Đức Chúa Trời đã báo cho ông biết ông sẽ không chết cho tới khi nào ông nhìn thấy Đấng Mêsi. Ngay sau khi Simêôn nhìn thấy Chúa Jêsus, ông nói rằng ông đã sẵn sàng để qua đời.
            Luca muốn độc giả nhìn biết rằng Simêôn đã sẵn sàng để qua đời, không phải vì ông già nua đâu, mà vì ông đã nhìn thấy Cứu Chúa. Bây giờ Simêôn đã sẵn sàng qua đời, bất luận tuổi tác của ông là bao nhiêu. Sẵn sàng qua đời không phải là vấn đề tuổi tác của một người, mà thay vì thế là vấn đề quan hệ của một người đối với Đức Chúa Jêsus Christ, bởi đức tin.
            Người nào quen biết với người bạn của chúng ta đều biết rõ ràng bà đã sẵn sàng qua đời. Bà chưa sẵn sàng qua đời vì bà đã cao tuổi, và sức khoẻ của bà đã suy sụp đi; bà đã sẵn sàng qua đời vì bà đã đạt tới mức nhìn biết Đức Chúa Jêsus Christ bởi đức tin. Theo ý nghĩa nầy, tuổi tác của người bạn chúng ta không có gì phải làm với đức tin của bà hơn tuổi tác của Simêôn phải làm với đức tin của ông. Người bạn của chúng ta, giống như Simêôn, đã sẵn sàng qua đời vì bà đã nhìn thấy Chúa Jêsus là Cứu Chúa của bà, bởi đức tin.
            Làm sao có đuợc điều nầy chứ? Làm sao mà việc tin cậy Đức Chúa Jêsus Christ lại khiến cho một người phải hoan nghênh sự chết, thay vì kinh hãi nó? Câu trả lời cho thắc mắc nầy được thấy có trong Kinh thánh. Khi Đức Chúa Trời dựng nên Ađam và Êva, Ngài đã đặt họ vào trong Vườn Êđen. Đức Chúa Trời đã cảnh cáo Ađam rằng họ không được ăn trái của cây điều thiện và điều ác. Đức Chúa Trời phán, nếu họ ăn trái cây ấy, chắc chắn họ sẽ chết (Sáng thế ký 2:16-17). Ađam và Êva đã không vâng lời Đức Chúa Trời, và kết quả là chết cả xác thể và linh hồn.
            Nhưng Đức Chúa Trời trong ân sũng của Ngài đã hứa với họ rằng Ngài sẽ cung ứng một phương cứu chữa. Về vai trò của nàng trong sự sa ngã của nhân loại, Đức Chúa Trời đã tuyên bố một lời rủa sả giáng trên Êva. Nàng (và mọi người nữ sau nàng) sẽ sanh con trong đau đớn (Sáng thế ký 3:16). Nhưng qua sự rủa sả về sự đau đớn khi sanh con Êva sẽ sanh một con trai là người cứu vớt nhân loại ra khỏi tội lỗi của họ và sự rủa sả của sự chết. Một trong các dòng dõi của Êva sẽ là phương cứu chữa cho sự rủa sả về sự chết. Đấng hầu đến nầy sẽ tung một cú đấm chết người vào Satan, trong khi Satan chỉ cắn gót chơn của Cứu Chúa (Sáng thế ký 3:15). "Dòng dõi người nữ" hầu đến nầy là Cứu Chúa, là Đấng mà từng thánh đồ Cựu Ước vốn mong đợi. Đấng Cứu Thế hầu đến nầy là Đấng Mêsi, là Đấng mà cụ Simêôn hằng ước ao muốn gặp gỡ. Cứu Chúa hầu đến nầy là Đức Chúa Jêsus Christ.
            Đức Chúa Trời đã cung ứng phương cứu chữa cho sự rủa sả của sự chết bằng cách biến sự chết thành phương chữa lành, cũng như lời rủa sả. Cứu Chúa hầu đến là Con của Đức Chúa Trời trọn vẹn, vô tội. Ngài không hề phạm tội, tuy nhiên Ngài gánh tội lỗi chúng ta trên chính mình Ngài trên thập tự giá. Ngài đã chịu chết trong chỗ của tội nhân, gánh lấy án phạt của tội lỗi, sự rủa sả của sự chết. Nhưng Đức Chúa Trời đã làm cho Chúa Jêsus sống lại từ kẻ chết. Giờ đây Ngài đang ở trên thiên đàng, ngồi bên tay hữu của Đức Chúa Cha. Hết thảy những ai tin cậy nơi Chúa Jêsus làm Cứu Chúa của họ đều có sự tha tội, và sự bảo đảm về sự sống đời đời. Họ không còn cần phải sợ hãi sự chết nữa:
            Vậy thì, vì con cái có phần về huyết và thịt, nên chính Đức Chúa Jêsus cũng có phần vào đó, hầu cho Ngài bởi sự chết mình mà phá diệt kẻ cầm quyền sự chết, là ma quỉ, lại cho giải thoát mọi người vì sợ sự chết, bị cầm trong vòng tôi mọi trọn đời (Hêbơrơ 2:14-15).
            Hết thảy những ai đã đặt sự tin cậy của họ nơi Đức Chúa Jêsus Christ là Cứu Chúa của họ không còn cần phải e sợ sự chết nữa, như chúng ta nhìn thấy ở nhiều phân đoạn Kinh thánh khác:
            Đã vậy thì chúng ta sẽ nói làm sao? Nếu Đức Chúa Trời vùa giúp chúng ta, thì còn ai nghịch với chúng ta? Ngài đã không tiếc chính Con mình, nhưng vì chúng ta hết thảy mà phó Con ấy cho, thì Ngài há chẳng cũng sẽ ban mọi sự luôn với Con ấy cho chúng ta sao? Ai sẽ kiện kẻ lựa chọn của Đức Chúa Trời: Đức Chúa Trời là Đấng xưng công bình những kẻ ấy. Ai sẽ lên án họ ư? Đức Chúa Jêsus Christ là Đấng đã chết, và cũng đã sống lại nữa, Ngài đang ngự bên hữu Đức Chúa Trời, cầu nguyện thế cho chúng ta. Ai sẽ phân rẽ chúng ta khỏi sự yêu thương của Đấng Christ? có phải hoạn nạn, khốn cùng, bắt bớ, đói khát, trần truồng, nguy hiểm, hay là gươm giáo chăng? Như có chép rằng: Vì cớ Ngài, chúng tôi bị giết cả ngày; Họ coi chúng tôi như chiên định đem đến hàng làm thịt. Trái lại, trong mọi sự đó, chúng ta nhờ Đấng yêu thương mình mà thắng hơn bội phần. Vì tôi chắc rằng bất kỳ sự chết, sự sống, các thiên sứ, các kẻ cầm quyền, việc bây giờ, việc hầu đến, quyền phép, bề cao, hay là bề sâu, hoặc một vật nào, chẳng có thể phân rẽ chúng ta khỏi sự yêu thương mà Đức Chúa Trời đã chứng cho chúng ta trong Đức Chúa Jêsus Christ, là Chúa chúng ta (Rôma 8:31-39).
            Hỡi anh em, tôi đoán quyết rằng thịt và máu chẳng hưởng nước Đức Chúa Trời được, và sự hay hư nát không hưởng sự không hay hư nát được. Nầy là sự mầu nhiệm tôi tỏ cho anh em: Chúng ta không ngủ hết, nhưng hết thảy đều sẽ biến hóa,  trong giây phút, trong nháy mắt, lúc tiếng kèn chót; vì kèn sẽ thổi, kẻ chết đều sống lại được không hay hư nát, và chúng ta đều sẽ biến hóa. Vả, thể hay hư nát nầy phải mặc lấy sự không hay hư nát, và thể hay chết nầy phải mặc lấy sự không hay chết. Khi nào thể hay hư nát nầy mặc lấy sự không hay hư nát, thể hay chết nầy mặc lấy sự không hay chết, thì được ứng nghiệm lời Kinh Thánh rằng: Sự chết đã bị nuốt mất trong sự thắng. Hỡi sự chết, sự thắng của mầy ở đâu? Hỡi sự chết, cái nọc của mầy ở đâu? Cái nọc sự chết là tội lỗi, sức mạnh tội lỗi là luật pháp. Nhưng, tạ ơn Đức Chúa Trời đã cho chúng ta sự thắng, nhờ Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta. Vậy, hỡi anh em yêu dấu của tôi, hãy vững vàng chớ rúng động, hãy làm công việc Chúa cách dư dật luôn, vì biết rằng công khó của anh em trong Chúa chẳng phải là vô ích đâu.
            Sự chết đã bị nuốt mất trong sự thắng. “Hỡi sự chết, cái nọc của mầy ở đâu?” Cái nọc sự chết là tội lỗi, sức mạnh tội lỗi là luật pháp. Nhưng, tạ ơn Đức Chúa Trời đã cho chúng ta sự thắng, nhờ Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta. Vậy, hỡi anh em yêu dấu của tôi, hãy vững vàng chớ rúng động, hãy làm công việc Chúa cách dư dật luôn, vì biết rằng công khó của anh em trong Chúa chẳng phải là vô ích đâu (I Côrinhtô 15:50-58).
            Phân đoạn sau cùng nầy  là một phân đoạn mà người bạn của chúng ta đã chọn để làm một phần trong tang lễ của bà:
            Vả, chng ta biết rằng nếu nh tạm của chúng ta dưới đất đổ nát, thì chng ta lại cĩ nh đời đời tại trên trời, bởi Đức Chúa Trời, không phải bởi tay người làm ra. Vì chng ta thật than thở trong nh tạm nầy, m hết sức mong được mặc lấy nhà chúng ta từ trên trời, miễn là gặp thấy chúng ta đang mặc áo, không trần truồng. Bởi chưng chúng ta ở trong nhà tạm nầy, than thở dưới gánh nặng, vì chng ta khơng cầu cho bị lột trần, song cầu cho được mặc lại, để sự gì hay chết trong chng ta bị sự sống nuốt đi. Đấng đ gy dựng chng ta cho được sự ấy, ấy là Đức Chúa Trời, đ ban của tin của Đức Thánh Linh cho chúng ta. Vậy, chúng ta hằng đầy lịng tin cậy, v biết rằng khi chng ta đang ở trong thân thể nầy thì cch xa Cha vì chng ta bước đi bởi đức tin, chớ chẳng phải bởi mắt thấy. Vậy tôi nói, chúng ta đầy lịng tin cậy, muốn lìa bỏ thn thể nầy đặng ở cùng Chúa thì hơn. Cho nên chúng ta dầu ở trong thân thể nầy, dầu ra khỏi, cũng làm hết sức để được đẹp lịng Cha. Bởi vì chng ta thảy đều phải ứng hầu trước tịa n Đấng Christ, hầu cho mỗi người nhận lnh tùy theo điều thiện hay điều ác mình đ lm lc cịn trong xc thịt” (II Côrinhtô 5:1-10).
            Chính đức tin nơi Đức Chúa Jêsus Christ đã bảo đảm với người bạn của chúng ta về ơn cứu rỗi của bà, nhơn đó bà có thể hoan nghênh chính sự chết của mình. Ấy chẳng phải tuổi tác, hay bệnh tật, là thứ có thể giúp cho một người sống vui vẻ và tin tưởng vào sự sống đời đời; chính sự tin cậy nơi Đức Chúa Jêsus Christ là Đấng đã gánh lấy sự rủa sã về sự chết, để cung ứng phương chữa lành cho nỗi kinh khiếp về sự chết là án phạt dành cho tội lỗi của chúng ta. Đấy là lý do tại sao chúng ta có thể vui mừng nơi sự chết của người bạn của chúng ta, vì chúng ta biết bà đã đi ở với Chúa chúng ta.
            Khi quí vị xem xét chính sự chết của mình, có phải quí vị có thái độ như thế với sợ hãi, hay với đức tin? Nếu sự chết khiến cho quí vị phải sợ hãi, tôi khuyên quí vị, giống như Simêôn và người bạn của chúng ta đây, hãy đặt lòng tin cậy của quí vị nơi Đức Chúa Jêsus Christ, để được tha tội, và được bảo đảm về sự sống đời đời. Giống như Đức Chúa Trời đã khiến cho Đức Chúa Jêsus Christ sống lại ra khỏi mồ mả, Ngài cũng sẽ đưa chúng ta đến chỗ sống đời đời. Sự chết không còn được xem là điều để cho chúng ta kinh hãi nữa, mà thay vì thế, sự chết sẽ được hoan nghênh như sự giải cứu của chúng ta. Nguyện quí vị kinh nghiệm sự bảo đảm chắc chắn của Simêôn, của mọi thánh đồ, và của người bạn của chúng ta đây trong chính ngày nầy. Nguyện vinh hiển quy về nơi Đức Chúa Trời!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét