Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

SỰ TRÔNG CẬY ĐỔI SỢ HÃI THÀNH ĐỨC TIN


Sự Trông Cậy Đổi Sợ Hãi Thành Đức Tin

 

Thi thiên 23:

            “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi: tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì. Ngài khiến tôi an nghỉ nơi đồng cỏ xanh tươi, dẫn tôi đến mé nước bình tịnh. Ngài bổ lại linh hồn tôi, dẫn tôi vào các lối công bình, vì cớ danh Ngài. Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết, tôi sẽ chẳng sợ tai họa nào; vì Chúa ở cùng tôi; Cây trượng và cây gậy của Chúa an ủi tôi. Chúa dọn bàn cho tôi trước mặt kẻ thù nghịch tôi; Chúa xức dầu cho đầu tôi, chén tôi đầy tràn. Quả thật, trọn đời tôi Phước hạnh và sự thương xót sẽ theo tôi; Tôi sẽ ở trong nhà Đức Giê-hô-va cho đến lâu dài”.

            Đối với hết thảy chúng ta đến nhóm lại ở đây hôm nay, sự tử tế và nhơn đức của Bà Smith cả hai là nguồn đau buồn hiện tại của chúng ta, vì giờ đây chúng ta sẽ rút tỉa lợi ích từ đời sống của bà. Sự nhơn đức và tử tế của Bà Smith là nguồn ký ức ấm áp mà chúng ta đã tìm cách nhớ đến và làm mới lại trong sự khen ngợi bà ấy cách đây vài phút. Hết thảy chúng ta có thể vừa vui mừng và vừa đau buồn, thích ứng với sự nhơn đức của người bạn, người vợ và người mẹ nầy.
            Cơ đốc nhân thậm chí có thể làm nhiều hơn như thế nầy. Người nào về mặt cá nhân đã đem lòng tin cậy nơi Đức Chúa Jêsus Christ cũng có thể dâng lên lời cảm tạ vì những thất bại và khiếm khuyết của những người đã chạm đến đời sống của họ, và đã qua đời. Trong khi chúng ta không nhắm vào thất bại của một người vào thời điểm qua đời của họ, hết thảy chúng ta đều công nhận rằng có những thất bại. Cơ đốc nhân có thể dâng lời cảm tạ vì những thất bại của những người mà đời sống của những người ấy đã chạm đến họ vì cớ sự bảo đảm rằng Đức Chúa Trời làm cho "mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời, tức là cho kẻ được gọi theo ý muốn Ngài đã định" (Rôma 8:28). Vì cớ đó, Giôsép không những có thể tha thứ cho các anh mình vì đã bán ông đi làm nô lệ, ông có thể công nhận bàn tay nhơn từ của Đức Chúa Trời trong hành động ác độc nầy, cung ứng cho ông với cơ hội lấy thiện báo ác, và để cứu nhiều sinh mạng trong chính gia đình của ông, mặc dầu họ không tha mạng của ông (xem Sáng thế ký 50:20).
            Được chia sẻ với quí vị trong nổi buồn vui khi nhắc nhớ lại những việc tốt lành mà Đức Chúa Trời đã đem vào nhiều đời sống chúng ta qua Bà Smith quả là một đặc ân của tôi. Nhưng, là một nhà truyền đạo Tin Lành, đây cũng là bổn phận của tôi phải nhắc cho quí vị nhớ rằng số phận đời đời của chúng ta không được quyết bằng tỉ lệ những việc lành của chúng ta so với những lầm lỗi và thất bại của chúng ta, những điều ấy Kinh thánh gọi đích danh là tội lỗi.
            Vào lúc bắt đầu buổi thờ phượng, một phân đoạn Kinh thánh quen thuộc đã được đọc lên – Thi thiên 23. Thi thiên nầy là một Thi thiên mà nhiều người rất ưa thích, đặc biệt khi một người bị dẫn đến mặt đối mặt với thực tại nghiệt ngã của sự chết. Thi thiên ấy mô tả, theo thể văn thơ, sự bình an và tin cậy mà David đang có, ở bề mặt của nghịch cảnh và sự chống đối từ các kẻ thù của ông, rồi ngay cả sự chết nữa. Có phân đoạn Kinh thánh khác, gần như là không quen thuộc, phân đoạn ấy cho chúng ta biết rằng ý thức bình an và an ninh của David không phải là một ý thức tự nhiên đâu, mà là siêu nhiên. Hãy xem xét mấy lời nầy, từ ngòi viết của tác giả vô danh trong Tân Ước, sách Hêbơrơ:
            Vậy thì, vì con cái có phần về huyết và thịt, nên chính Đức Chúa Jêsus cũng có phần vào đó, hầu cho Ngài bởi sự chết mình mà phá diệt kẻ cầm quyền sự chết, là ma quỉ, lại cho giải thoát mọi người vì sợ sự chết, bị cầm trong vòng tôi mọi trọn đời” (Hêbơrơ 2:14-15).
            Phân đoạn Kinh thánh nầy nâng Thi thiên 23 lên tầm cao của nó. Nó nói cho chúng ta biết rằng sự chết thường tạo ra sợ hãi, chớ không phải tạo ra đức tin. Nó cho chúng ta biết rằng nổi sợ sự chết đang ngăn trở và ám ảnh hết thảy mọi người trong cuộc sống của họ. Nó cho chúng ta biết rằng đức tin của David, như đã được tỏ ra trong Thi thiên 23 không phải là tự nhiên, mà là siêu nhiên.
            Khi chúng ta đạt tới mức tôn cao đời sống và ký ức của Mary Smith, chúng ta cũng đạt tới chỗ phải đối mặt với thực tại sự chết. Chúng ta cũng đạt tới mức nhìn biết chúng ta cũng sẽ kinh nghiệm sự chết. Nếu chúng ta thành thực với bản thân mình, có người phải nhìn nhận rằng đối diện với sự chết hôm nay là một kinh nghiệm đáng sợ, giống như sách Hêbơrơ cho chúng ta biết vậy. Nhiều người khác thực sự có thể đồng hoá với David, và sự bình an, sự an ninh mà ông đã nhìn biết và ấp ủ. Trong thư tín viết cho người thành Têsalônica, Phaolô đã mô tả hai đáp ứng đối ngược nầy với sự chết bằng lời lẽ sau đây:
            “Hỡi anh em, chúng tôi chẳng muốn anh em không biết về phần người đã ngủ, hầu cho anh em chớ buồn rầu như người khác không có sự trông cậy (I Têsalônica 4:13).
            Phaolô mong Cơ đốc nhân xem sự chết khác với sự nghỉ ngơi. Ông nói cho chúng ta biết, Cơ đốc nhân sẽ đau buồn, nhưng họ sẽ buồn rầu trong sự trông cậy. Sự nghỉ ngơi chẳng có sự trông cậy chi hết. Đâu là sự trông cậy đó? Điều chi tạo ra sự khác biệt vậy?
            Đặc ân của tôi trong dịp nầy, là chia sẻ với quí vị làm thế nào có thể buồn rầu mà lại có sự trông cậy. Niềm vui thích của tôi là chia sẻ với quí vị là làm thế nào để quí vị có thể đổi nổi sợ hãi sự chết để có được đức tin của David. Trong vài phút kế đây, tôi muốn chỉ ra cho quí vị thấy sự trông cậy mà David đã kinh nghiệm, và những gì ông tỏ bày ra trong Thi thiên 23. Nguồn của sự trông cậy nầy được thấy có trong nội dung của cả hai phân đoạn Kinh thánh mà quí vị đã nghe hôm nay. Cho phép tôi đưa ra vài lời bình về sự trông cậy mà Đức Chúa Trời hiến cho hết thảy những ai đối diện với sự chết, một sự trông cậy đổi sự hãi thành đức tin.
            David không sợ hãi. Ông không lo sợ mọi điều mà các kẻ thù sẽ làm cho ông. Ông không sợ chết. Nổi sợ của ông được thế chỗ bằng đức tin. Cơ sở cho đức tin của David được thể hiện ra trong Thi thiên 23.
·       Thứ nhứt, đức tin của David đặt nơi Đức Chúa Trời.
·       Thứ hai, đức tin của David đặt nơi sự thực Đức Chúa Trời là Đấng Chăn Giữ ông.
·       Thứ ba, đức tin của David đã thế chỗ cho nổi sợ các kẻ thù nghịch ông, và ngay cả sự chết nữa.
·       Thứ tư, nổi sợ sự chết của David không còn nữa vì ông được bảo đảm bởi sự hiện diện của Đức Chúa Trời.
·       Thứ năm, đức tin của David đặt nơi sự thực Đức Chúa Trời đã hiện diện với ông, trong cái sống, trong cái chết, và suốt cõi đời đời.
            Phân đoạn Kinh thánh mà mới vừa đọc từ sách Hêbơrơ cơi rộng lời lẽ của David trong Thi thiên 23, giải thích thể nào đức tin của David nơi Đức Chúa Trời có thể giải phóng ông ra khỏi nổi sợ sự chết. Tác giả thơ Hêbơrơ cung ứng cho chúng ta hai lẽ thật quan trọng, giải thích đức tin của David trong Thi thiên 23.
(1) Đấng Chăn Chiên trở thành con chiên
            Trong Thi thiên 23, David mô tả mình là một con chiên, còn Đức GIÊHÔVA là Đấng Chăn Giữ ông. Trong Cựu Ước, tội lỗi của Israel tạm thời được chuộc bởi của lễ một con chiên. Tiên tri Êsai đã nói về Cứu Chúa hầu đến trong vai tro một Con Chiên, là Đấng gánh lấy tội lỗi của loài người:
            Người bị hiếp đáp, nhưng khi chịu sự khốn khổ chẳng hề mở miệng. Như chiên con bị dắt đến hàng làm thịt, như chiên câm ở trước mặt kẻ hớt lông, người chẳng từng mở miệng (Êsai 53:7).
            Giăng Báptít là một vị tiên tri, tiên tri có đặc ân giới thiệu Chúa Jêsus người Naxarét là Đấng Mêsi của Đức Chúa Trời. Khi Giăng nhìn thấy Chúa Jêsus, ông đã la lên:
            " Kìa, Chiên con của Đức Chúa Trời, là Đấng cất tội lỗi thế gian đi!" (Giăng 1:29).
            David có thể vui mừng vì đã ở với Ngài là Đức GIÊHÔVA, là Đấng Chăn Giữ ông. Giờ đây, chúng ta có thể nhìn thấy Đấng Chăn Hiền Lành đã trở thành một con chiên (như David).
(2) Chiên Con của Đức Chúa Trời đã chịu chết vì chúng ta, và đã thắng hơn sự chết bởi sự phục sinh của Ngài.
            Không những Đức Chúa Jêsus Christ ngự đến như Chiên Con của Đức Chúa Trời, chịu chết cho những ai sẽ là chiên của Ngài. Chúa Jêsus đã sống lại từ kẻ chết, thắng hơn sự chết. Và vì thế, người nào tin cậy nơi Ngài không còn phải sợ hãi sự chết nữa. Sự chết đã bị đánh bại bởi Chiên Con là Đấng đã bị giết, và Ngài đã sống lại.
            Cho phép tôi lấy minh hoạ từ đời sống của Ápraham, thể nào nổi sợ sự chết đã cầm tù chúng ta như hàng tôi mọi, và thể nào đức tin nơi Đức Chúa Jêsus Christ giải phóng chúng ta. Có lẽ Ápraham là một trong những vị tộc trưởng nổi tiếng nhất trong Cựu Ước. Người Do thái vốn khoe khoang rằng họ là dòng dõi của ông. Nhưng Ápraham, giống như bao người khác, rất sợ sự chết, và nổi sợ nầy đã cầm tù ông.
            Đức Chúa Trời đã kêu gọi Ápraham ra khỏi quê hương ông rồi đem ông đến vùng đất Israel, mà Ngài đã hứa ban cho ông cùng dòng dõi của ông. Đức Chúa Trời đã hứa chúc phước cho Ápraham qua dòng dõi của ông. Nhưng Ápraham và Sara không có khả năng sanh con. Họ già lắm rồi, và trải qua một thời gian việc sanh con cái đã trở thành tình trạng bất khả thi về mặt con người.
            Khi nạn đói xảy đến trong xứ Canaan, Ápraham đem Sara, vợ người, qua xứ Aicập. Nhìn biết vợ mình vốn xinh đẹp, và sợ người Aicập sẽ giết ông, để lấy vợ ông làm vợ, Ápraham căn dặn Sara phải nói dối, và coi nàng là em gái của ông, chớ chẳng phải vợ ông. Điều nầy khiến cho nàng đủ điều kiện để kết hôn, và dường như đặt lời hứa của Đức Chúa Trời vào chỗ nguy hiểm, vì “dòng dõi” được hứa cho phải đến qua sự kết hợp của Ápraham và Sara. Giờ đây, đã có mối nguy hiểm, ấy là Sara sẽ trở thành vợ của một người Aicập, và sanh con cái cho người.
            Đức Chúa Trời đã bảo hộ Sara, và phán cùng Pharaôn, là người sắp sửa lấy nàng làm vợ của mình. Khi Pharaôn quở trách Ápraham, và hỏi lý do tại sao ông dám nói dối về vợ của mình, Ápraham nhìn nhận rằng ông vốn sợ chết lắm. Có người mong rằng kinh nghiệm đau đớn nầy trong xứ Aicập đã chữa lành cho Ápraham không còn nói dối nữa, song chẳng phải vậy đâu. Ít nhất là có thêm một trường hợp nữa, Ápraham và Sara đã nói dối một lần nữa. Đức Chúa Trời một lần nữa buông tha cho họ.
            Đức Chúa Trời đã giải quyết nan đề nói dối của Ápraham bằng cách xử lý với nổi sợ hãi sự chết của ông. Ngài ban cho Ápraham và Sara một đứa trai, khi họ tưởng chừng như "sắp chết" chẳng còn mong đến việc sanh con nữa. Con trai của họ là Ysác, đã ra đời cho họ trong lúc họ tuổi già. Thực sự Ysác là một đứa con của phép lạ. Sau một thời gian, Đức Chúa Trời đặt đức tin của Ápraham vào thử nghiệm lớn lao nhất. Ngài bảo ông phải đem con trai ông là Ysác làm của lễ, đặt nó vào chỗ chết. Đây chỉ là một thử nghiệm mà thôi, nhưng Ápraham vốn không biết sự ấy. Từ Tân Ước, chúng ta biết lý do tại sao Ápraham lại bằng lòng vâng theo Đức Chúa Trời, và đặt con trai ông vào chỗ chết. Ông đã đạt tới mức tin cậy Đức Chúa Trời là Đấng có thể làm cho kẻ chết sống lại. Đức Chúa Trời đã ban cho ông một đứa con trai, khi họ tưởng chừng như sắp chết cả rồi. Bây giờ, nếu ông phải đặt con trai mình vào chỗ chết, Đức Chúa Trời sẽ làm cho nó sống lại. Đây là đức tin của Ápraham, và đức tin ấy thắng hơn nổi sợ sự chết của ông.
            Đây là đức tin mà David đang viết ra trong Thi thiên 23. Đây là những tin tức tốt lành của Tin Lành, về đức tin ấy tác giả thơ Hêbơrơ đang nói tới. Sự con người sợ chết cứ xoay vòng mãi. Chết là án phạt dành cho tội lỗi, và hết thảy chúng ta đều là tội nhân, đáng phải chết. Nhưng Đấng Chăn Hiền Lành đã trở thành một con chiên, phải nói như thế. Ngài mặc lấy xác thịt con người rồi đến sống giữa vòng con người. Đức Chúa Jêsus Christ chịu chết vì tội lỗi của chúng ta, và gánh lấy án phạt sự chết, là án phạt của chúng ta. Đức Chúa Trời đã làm cho Ngài sống lại từ kẻ chết. Hết thảy những ai tin cậy nơi Ngài đều mất đi nổi sợ sự chết và tìm gặp đức tin, sự bình an, và sự trông cậy mà về điều đó David đã viết ra.
            Đổi nổi sợ sự chết để lấy đức tin nơi Đức Chúa Jêsus Christ là một quyết định riêng tư. David không nói đến Đức GIÊHÔVA"Đấng Chăn Giữ của chúng ta" mà là "Đấng Chăn Giữ [của] tôi". Quí vị đã nắm bắt được thực tại sự chết là án phạt của Đức Chúa Trời dành cho tội lỗi chưa vậy? Về mặt cá nhân, quí vị đã tiếp nhận Đức Chúa Jêsus Christ là Chiên Con của Đức Chúa Trời và là Đấng Chăn Hiền Lành của quí vị chưa? Nếu rồi, quí vị sẽ chẳng còn bị nổi sợ sự chết bắt làm tôi mọi nữa rồi. Lời lẽ của David trong Thi thiên 23 không còn là cách bày tỏ ra đức tin của ông thôi đâu, mà cũng còn là của quí vị nữa đấy.
            Chính với đức tin nầy mà chúng ta có thể buồn rầu hôm nay, nhưng chúng ta sẽ buồn rầu với sự trông cậy, nếu Đức GIÊHÔVA là Đấng Chăn Giữ của chúng ta, vì Ngài đã trở thành Chiên Con của Đức Chúa Trời trong chỗ của chúng ta. Nguyện sự trông cậy nầy trở thành sự trông cậy của quí vị trong giờ đau buồn nầy.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét